Trên lý thuyết, Juventus đã chi ra tổng 118 triệu euro để chiêu mộ 7 cầu thủ trong kỳ chuyển nhượng mùa hè 2025. Thế nhưng, thực tế HLV Igor Tudor chỉ có thêm 2 tân binh là hậu vệ cánh Joao Mario và tiền đạo Jonathan David. Cả 5 cái tên còn lại, bao gồm thủ môn Michele Di Gregorio, bộ đôi trung vệ Pierre Kalulu – Lloyd Kelly, đôi cánh Nico Gonzalez – Francisco Conceicao, đều là những cầu thủ đã thi đấu cho Juventus theo dạng cho mượn ở mùa giải trước đó và vừa được kích hoạt điều khoản mua đứt.
Điều này cho thấy chiều sâu đội hình của đội bóng thành Turin không được cải thiện quá nhiều. Thậm chí, sự xuất hiện của David theo dạng chuyển nhượng tự do cũng là để khỏa lấp khoảng trống mà Randal Kolo Muani bỏ lại. Chuyển đến theo dạng cho mượn từ Paris Saint – Germain vào tháng 1/2025, tiền đạo người Pháp từng là một cái tên được các Juventini yêu thích. Tuy vậy, trước yêu cầu chuyển nhượng lên đến 40 triệu euro từ CLB chủ quản, BLĐ Juventus gần như “buông cờ trắng” trong cuộc đua giành chữ ký của chân sút đã ghi 11 bàn cho họ ở nửa sau của mùa giải 2024/2025.
Muani không phải là trường hợp duy nhất Juventus muốn chiêu mộ nhưng “lực bất tòng tâm”. Thượng tầng Juventus từng rất muốn đưa Jadon Sancho về để nâng cấp chất lượng khu vực hành lang cánh, thế nhưng thương vụ này bất ngờ “đóng băng” ngay khi tưởng chừng mọi thứ tưởng chừng sắp sửa được hoàn tất.
Khó khăn tài chính khiến Juventus từ bỏ thương vụ chiêu mộ Jadon Sancho từ Man Utd.
Nguyên nhân vẫn là về vấn đề tài chính. Bất lực trong việc đẩy đi Dusan Vlahovic khiến ngân sách của CLB không được bù đắp. Ngay cả Douglas Luiz, cầu thủ mà Juventus đã rao bán trong cả mùa hè, cũng chỉ mới tìm được giải pháp khi thị trường chuyển nhượng sắp đóng cửa. Mới nhất, Juventus buộc lòng phải giải phóng hợp đồng trước thời hạn với Arthur Melo để cắt giảm khoản lương 6,5 triệu euro mà tiền vệ người Brazil đang hưởng. Một thương vụ chuyển nhượng “đi vào lòng đất” của cựu Giám đốc thể thao Fabio Paratici. Bởi lẽ, số ngày nằm viện điều trị chấn thương của cựu cầu thủ Barcelona còn nhiều hơn số ngày anh tập luyện và ra sân cùng toàn đội.
Đỉnh điểm là việc Melo chỉ ra sân đúng 15 phút trong 1 năm khoác áo Liverpool theo dạng cho mượn. Và dù trở lại Italia để đầu quân cho Fiorentina hay chuyển đến Tây Ban Nha thi đấu cho Girona, sự nghiệp của Melo cũng không được cải thiện quá nhiều. Chẳng một CLB lớn nào dám đặt cược vào một cầu thủ có tiền sử chấn thương dày đặc lại đang được hưởng đại ngộ cao. Vậy nên giải phóng hợp đồng được xem là nước đi khả dĩ để Juventus kết thúc một thương vụ chuyển nhượng tệ hại bậc nhất lịch sử của họ.
Nếu như La Liga có Real Madrid và Barcelona, Premier League có Chelsea và Manchester City, Bundesliga có Bayern Munich, Ligue 1 có PSG, thì Juventus được xem là đội bóng đại gia giàu có bậc nhất tại Serie A. Nói về độ chịu chi trên thị trường chuyển nhượng, những CLB danh tiếng khác như AC Milan, Inter Milan, Napoli hay AS Roma còn lâu mới đứng ngang hàng được với Juventus. Thế nhưng, cũng chính việc “vung tay quá trán” đã đẩy Juventus rơi vào tình cảnh khó khăn về tài chính như hiện tại.
Khi giấc mơ vĩ đại của Andrea Agnelli không thành hiện thực
Mùa hè 2018, sau khi đã quá no nê danh hiệu ở đấu trường quốc nội nhưng liên tục thất bại trong việc đưa chiếc cúp Champions League về phòng truyền thống, Juventus đã thực hiện một “siêu kế hoạch” dưới triều đại của cựu chủ tịch Andrea Agnelli. Không chút do dự, tấm séc trị giá 110 triệu euro được gửi tới Real Madrid để chiêu mộ Cristiano Ronaldo, sau khi Juventus nắm được nguyện vọng muốn ra đi của chủ nhân từng giành 5 danh hiệu Quả bóng vàng. Trong suy nghĩ của thượng tầng Juventus khi ấy, việc đưa siêu sao người Bồ Đào Nha cập bến Turin không đơn giản là một thương vụ chuyển nhượng đơn thuần. Họ muốn thông qua việc kích nổ bom tấn để biến Juventus trở thành một thế lực siêu cường của bóng đá thế giới giống như Real.
Chẳng có gì tuyệt vời hơn viễn cảnh ngôi sao mang áo số 7 ghi bàn trong trận chung kết Champions League để đem về chức vô địch Champions League cho Juventus sau hơn 3 thập kỷ mỏi mòn chờ đợi, giống như cái cách chàng trai đặc biệt này vẫn thường làm trong màu áo Los Blancos. Trong giấc mơ màu hồng ấy, sức hút đặc biệt của Ronaldo cũng sẽ lôi kéo những bản hợp đồng thương mại béo bở chuyển đến tay họ.
Andrea Agnelli từng ôm mộng lớn trong thương vụ chiêu mộ Ronaldo từ Real Madrid
Nhưng BLĐ Juventus cũng hiểu rằng, sự xuất hiện đơn độc của Ronaldo là chưa đủ. Đó là lý do để giải thích vì sao ngoài số tiền chi ra cho Ronaldo, Agnelli tiếp tục “bơm tiền” vào thị trường chuyển nhượng để đem về vô số ngôi sao. Chỉ trong vòng 2 mùa giải ngắn ngủi 2018-2020, Juventus đã chi thêm 390 triệu euro để tăng cường sức mạnh với sự xuất hiện của Joao Cancelo, Danilo, Matthijs de Ligt, Douglas Costa, Dejan Kulusevski và sự trở lại của người cũ Leonardo Bonucci.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Đại dịch Covid-19 bùng nổ khiến tình hình tài chính của hầu hết các CLB tại Châu Âu rơi vào tình cảnh khó khăn. Juventus cũng không phải ngoại lệ. Bên trong sân cỏ, đội hình nhiều ngôi sao ấy liên tiếp liên tục dừng bước sớm tại Champions League. Kế hoạch vĩ đại cho ra đời Super League của Agnelli và các nhà đồng sáng lập cũng bị “khai tử” bởi FIFA và UEFA. Trong cơn bĩ cực đó, một Juventus với giấc mộng xưng vương tại đấu trường Châu Âu bỗng chốc “đi lùi” một cách khó hiểu.
Chẳng những vậy, vị thế của họ tại đấu trường quốc nội cũng ngày càng suy giảm. Đó là thời điểm trỗi dậy của những thế lực từng bị vùi dập như Milan, Inter và Napoli. Nhưng quan trọng hơn cả, Juventus giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính họ trong quá khứ. Chỉ trong vòng 3 năm, chiếc ghế nóng tại Allianz đổi chủ tới 3 lần. Từ những người giàu kinh nghiệm như Massimiliano Allegri hay Maurizio Sarri, cho đến người trẻ tuổi như Andrea Pirlo, tất cả đều không thể ngăn cản sự thoái trào của Juventus.
Việc Ronaldo được bán sang Man Utd với mức giá 18 triệu euro ở mùa hè 2021 chính là một “lá cờ trắng” thể hiện giấc mộng xưng vương 3 năm về trước của Juventus đã tan thành mây khói, ngay cả khi CR7 đã có một hành trình đáng nhớ trên đất Italia với 101 bàn thắng sau 134 lần ra sân. Cuối tháng 11/2022, chủ tịch Agnelli, phó chủ tịch Pavel Nedved, CEO Maurizio Arrivabene và nhiều quan chức quan trọng khác của Juventus, đồng thời tuyên bố từ chức sau hàng loạt các cáo buộc liên quan đến gian lận tài chính trong thời điểm Covid-19. Đó là cột mốc đánh dấu sự xuống dốc của thế lực từng nhiều năm thống trị đấu trường quốc nội.
Khó khăn trong hành trình tìm lại vinh quang
Vài năm sau cuộc khủng hoảng đó, Juventus vẫn chưa thể trở lại đúng vị thế vốn có của họ. Kể từ lần cuối cùng đăng quang Scudetto ở mùa giải 2019/2020, đội bóng áo sọc đen trắng dần trở thành khán giả bất đắc dĩ trong cuộc đua vô địch, đành ngầm ngùi chứng kiến các đại kình địch của mình lần lượt xương vương.
Nghịch lý ở chỗ Juventus vẫn là đội bóng chịu chi nhất trên thị trường chuyển nhượng. Trong 5 mùa giải gần nhất, khoản chi ròng (Doanh thu chuyển nhượng – Chi phí chuyển nhượng) của họ là -260 triệu euro, cao nhất Serie A. Ở chiều ngược lại, đội bóng đã vô địch Serie A 3/5 mùa giải gần nhất là Inter thậm chí còn có lãi với 93 triệu euro thu về. Và Inter cũng chỉ mất 292 triệu euro để xây dựng đội hình đi tới trận chung kết Champions League 2/3 mùa giải gần nhất.
Như đã nói ở trên, sự xuống dốc không phanh của Juventus bắt nguồn từ những sai lầm trên thị trường chuyển nhượng. Những bom tấn mà họ đem về Allianz đa phần đều không thể tỏa sáng như đúng kỳ vòng. Vlahovic chưa bao giờ cho thấy mình xứng đáng với khoản tiền 80 triệu euro, càng không đủ tầm để lĩnh xướng hàng công Juventus giống những gì Ronaldo từng làm. Những bàn trình diễn kém thuyết phục của Melo, Teun Koopmeiners hay Luiz chỉ làm người ta nhớ về thời kỳ đỉnh cao của bộ ba Paul Pogba – Andrea Pirlo – Arturo Vidal.
Những tân binh của Juventus trong vài mùa giải gần đây thường gây thất vọng lớn
Chênh vênh trong kế hoạch cải tổ toàn diện đó, đã từng có rất nhiều ngôi sao tiềm năng đến và lặng lẽ rời đi. Từ De Ligt, Cristian Romero, Nicolo Rovella, Kulusevski cho đến Moise Kean. Federico Chiesa cũng là một trường hợp gây rất nhiều sự tiếc nuối trong lòng người hâm mộ Juventus, nhưng rõ ràng sự nghiệp của chàng trai này bị hủy hoại bởi chấn thương chứ không phải vì thất bại trong cuộc chiến khẳng định giá trị bản thân. Rồi kế hoạch chiêu mộ các cầu thủ giàu kinh nghiệm như chẳng đi đến đâu.
Pogba là ví dụ điển hình nhất cho câu chuyện về tính thời điểm trong bóng đá. Ở tuổi 19, tiền vệ người Pháp là bản hợp đồng thế kỷ của Juventus khi chuyển đến từ Man Utd theo dạng chuyển nhượng tự do. Nhưng cũng là chuyển nhượng tự do, Pogba năm 29 tuổi trở lại Turin để mang theo nỗi thất vọng ê chề.
Sau tất cả, BLĐ Juventus vẫn đang loay hoay trong mớ hỗn độn mà chính họ tạo ra. Khi mùa giải mới chuẩn bị khởi tranh, có vẻ như đoàn quân của Igor Tudor vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Than ôi thời oanh liệt còn đâu!
Đức Thịnh 335 bài viết